Những bài thơ tình hay nhất
Tuyển tập những bài thơ tình hay nhất, lãng mạn và ý nghĩa nhất, dành tặng cho những bạn yêu thích thơ. Mời các bạn cùng thưởng thức những áng thơ tình hay nhất mà bài viết tổng hợp và chia sẻ dưới đây nhé.
Dưới đây là tổng hợp những bài thơ tình hay nhất của các nhà thơ lớn Việt Nam, cùng với những bài thơ tình được chia sẻ nhiều trên mạng, các bạn hãy cùng thưởng thức.
TÔI YÊU EM – PUSKIN
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài
Tôi yêu em âm thầm không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em yêu chân thành đằm thắm
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em
ANH ĐÃ GIẾT EM – XUÂN DIỆU
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao ?
Ôi ! Em mến yêu ! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian,
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất em cho anh mở
Nhớ
Muôn thưở thần tiên
Ôi ! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ – phải đâu ta !
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thưở ban đầu
Thê” mà tại sao ta vẫn xa nhau ?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu ?
YÊU – XUÂN DIỆU
Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà đã được yêu.
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
– Yêu, là chết trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu.
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
BIỂN – XUÂN DIỆU
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê …
Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng …
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt …
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết,
Để những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi !
SÓNG – XUÂN QUỲNH
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
HÔN CÁI NHÌN – XUÂN DIỆU
Không phải anh hôn nơi mắt
Anh hôn cái nhìn của em
Mắt em một vừng yêu mến
Thắt anh trong lưới êm đềm
Anh nhớ mãi một bến xe
Đến đó hai ta từ biệt
Em yên lặng. – Anh lắng nghe
Mắt em nghìn vạn tơ se
Từ hôm ấy đôi mắt em
Là ảnh cuối cùng anh giữ
Đi xa anh cứ nhớ hoài
Một trời mắt em tình tự
Xin em cho phép anh hôn
Cái nhìn em, gương tâm hồn
Cái nhìn em trong không gian
Trong hồn anh giữa chứa chan ….
BÀI THƠ TÌNH CUỐI
Tôi viết tặng em bài thơ tình cuối.
Khi nỗi buỗn gặm nhắm trái tim anh.
Trái tim ấy luôn mong chờ thổn thức.
Kể từ chiều thứ bảy anh gặp em.
Em xa lạ sao thấy quá thân quen.
Cứ như thể có duyên từ kiếp trước.
Anh cứ tương tư anh dừng bước.
Trên con đường tìm mảnh ghép trái tim.
Anh sững sờ câm nín, rồi lặng im.
Khi em nói với anh lời từ chối.
Em ơi có phải em quá vội.
Quá vội vàng nên chưa hiểu tình anh.
Tình anh lạnh khi còn chưa kịp nóng.
Lại ngủ quên như chưa tỉnh bao giờ.
Liệu có phải anh đã quá ngu ngơ.
Khi vội vã tin vào tình sét đánh.
Anh sẽ không nói những lời có cánh.
Từ đáy lòng anh chỉ biết yêu em.
Rất có thể anh phải xa em mãi.
Suốt đời này anh chúc phúc cho em.
Yêu một người là mong người hạnh phúc.
Đâu phải tìm mọi cách giữ bên ta.
Và giờ đây khi em đã cách xa.
Anh viết tặng em bài thơ tình cuối.
VỘI VÀNG – XUÂN DIỆU
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
NỖI NHỚ MANG TÊN EM – KHỞI NGHIỆP
Gió lạnh đầu mùa, rưng rưng nỗi nhớ
Nỗi nhớ em, nỗi nhớ một chiều mơ
Nỗi nhớ bơ vơ, hoàng hôn nhuộm đỏ
Bóng em ngồi, lặng lẽ, mặt hồ xa
Gió lạnh về, đong đầy những ngày qua
Một chút bâng khuâng, của khúc tình ca
Anh nhớ mãi, bài thơ em đã viết
Em nhớ anh, một chút, được không anh?
Sẽ chẳng thể, đánh thức trái tim em
Bằng nỗi nhớ, dù mỏng manh như thế
Nhưng anh biết, niềm tin anh có thể
Đợi chờ em, là hạnh phúc của anh
Sẽ chẳng thể, biến bộ phim mình xem
Thành giấc mơ, anh và em ngày tới
Nỗi nhớ chiều không em, sao chới với
Sao ắp đầy, những nỗi nhớ không tên
THUYỀN VÀ BIỂN – XUÂN QUỲNH
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển:
“Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa… còn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Một thoáng yêu đương
Chút nắng gắt đâu làm nên mùa hạ
Một thoáng nhìn chưa hẳn đã là yêu
Sao tim anh cứ ngập ngừng rất lạ
Em là ai, hỡi bóng dáng yêu kiều?
Trời nắng đẹp chiều vàng rơi khe khẽ
Lối anh về nghiêng rẽ tóc em bay
Ngược đường rồi hồn còn mãi mê say
Em chẳng đợi dẫu hai người chung lối
Chiếc áo trắng có làm chi nên tội
Sao vô tình em vò giữa lòng tay?
Nhà của anh cũng ở cuối đường này
Đưa cặp vở anh cầm cho đỡ nặng
Anh một gã đã yêu niềm cay đắng
Chẳng nỡ nào làm tội trái tim em
Có chi đâu em lại nói: chẳng thèm!
Để con phố lại dài thêm mấy đỗi
Anh muốn giúp có gì đâu mà dỗi
Chỉ tiện đường nên han hỏi vậy thôi
Hạt mưa đâu sa ướt mắt em rồi
Nắng lạc đường tô hồng đôi má nhỏ
Rồi bóng dáng khuất giữa lòng phố xá
Bỏ lại anh xao xuyến biết bao nhiêu
Tia nắng nhỏ sao rực trời mùa hạ
Một thoáng nhìn mà cũng hóa tình yêu…
ĐI TÌM MÙA HẠ
Tôi vẫn biết thời gian là nỗi nhớ
Nên làm sao tôi có thể quên người
Quên đôi mi,quên giọng nói,tiếng cười
Và những lúc em nhìn tôi hờn trách
Xa em rồi chắc lòng tôi hiu quạnh
Và ngẩn ngơ nghe nhịp đập con tin
Bấy lâu nay vì em mà lạc nhịp
Qua thật rồi những giây phút gần nhau
Mùa hạ về khi nỗi nhớ vào sâu
Trong thâm tâm những nỗi niềm trở lại
Bay ngang qua những tiếng cười vụng dại
Ngỡ tôi còn đôi tiếng hát của em
Thì là xa nên tôi sẽ đi tìm
Một chút nhớ,chút thương và chút giận
Khi bằng lăng nở tím cả đường gần
Khi hoa phượng thắm nồng thêm sắc đỏ
Ta xa rồi xa mãi rồi hạ mơ
Thương rất nhiều nhung nhớ biết bao nhiêu
Xin trả em những gì em chưa hiểu,
Để một ngày em còn nhận ra tôi.
ANH CÓ ƯỚC GÌ ĐÂU
Anh có ước gì đâu
Một ngôi nhà
Bão dừng sau cánh cửa
Những ưu tư muộn phiền tạm thời bỏ lại
Bên trong, chỉ có ấm áp, và em
Anh có ước gì đâu: Một tách cà phê
Một buổi sáng yên lành
Ta tất bật đón chào ngày mới
Hôm qua là điều đã lùi xa.
Những điều to tát như yêu thương, hờn giận, thứ tha
Hãy để dành cho chú chim đang hót bên ngoài cửa sổ
Đang chờ em là rau đầy một rổ
Bó hoa đang chờ cắm
Và một ngày bận rộn
Của anh.
Anh già rồi
Nên sẽ không thích kiêng khem
Ăn uống ngon, mặc đẹp, đọc những quyển sách hay
Đi lang thang đó đây
Vùi đầu vào việc làm
Hát khi tắm, xem phim khi đang nằm, cuộn tròn khi ngủ
Và yêu em khi anh muốn.
Anh có ước gì đâu
Em ạ!
Cuộc đời này, là phức hợp của những điều giản dị
Ta cứ sống, thở, cầu nguyện và yêu thôi!
Mọi thứ, hoặc chỉ là bản thân nó
Hoặc vốn dĩ đã là một phép màu.
VÌ EM CHÍNH LÀ EM
Em không phải là người vĩ đại đâu anh
C̉hỉ bình thường, mỏng manh như hoa gió
Lúc dạt dào, lúc lững lờ bõ ngõ
Lúc nồng nàn, lúc hờ hững buông lơi.
Mỗi ngày cuối tuần cũng vẫn thích rong chơi
Lượn lờ dạo quanh cùng bạn bè phố xá
Mặc lứa đôi cứ đi về vội vã́
Em độc thân, đã quen với u sầu.
Cũng có những ngày suy nghĩ chuyện đâu đâu
Tưởng tượng đến anh rồi chợt buồn, chợt khóc
Anh biết không anh giữa cuộc đời khó nhọc
Sao tránh khỏi đau buồn, sao tránh nổi hanh hao.
Rồi đêm về trong những giấc chiêm bao
Niềm vui xa vời biết khi nào chạm tới
Em có buồn có suy tư nghĩ ngợi
Thì anh đâu hiểu hết trái tim này.
NGƯỜI HÀNG XÓM – NGUYỄN BÍNH
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng…
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi, bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi…
Chả bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên…
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: Hay tôi yêu nàng?
– Không, từ ân ái nhỡ nhàng,
Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao!
Tơ hong nàng chả cất vào,
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng.
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
Cái gì như thể nhớ mong?
Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!
Cô đơn buồn lại thêm buồn…
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng…
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
Đêm qua nàng đã chết rồi,
Nghẹn ngào tôi khóc… Quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!
CHỜ - NGUYỄN BÍNH
Hẹn cho một hẹn, anh chờ
Em may áo nái bao giờ cho xong
Lạy giời, tắt gió ngang sông
Qua đò biếu áo yên lòng em tôi.
Chị anh đi lấy chồng rồi.
Anh mong tằm tốt bằng mười mọi năm.
CÓ THỂ
Có thể một ngày anh mãi phải xa em
Khi hoàng hôn không còn là màu tím
Nắng nhạt màu trong ánh chiều tắt lịm
Phút xao lòng nghe buốt giá con tim…
Có thể một ngày anh mãi phải xa em
Để dấn bước vào dòng đời nghiệt ngã
Quên ánh mắt từng nhìn anh rất lạ
Để nhớ hoài thời hạnh phúc đã qua…
Có thể một ngày em cũng sẽ quên anh
Bằng lăng tím hạ qua rồi cũng nhạt
Em sẽ chẳng thấy điều chi hối tiếc
Trái tim hồng mãi thắp lửa vô tâm…
Có thể một ngày ta chẳng thể quên nhau
Với ánh mắt và nụ cười chân thật
Nụ hôn trao nhau ấm nồng niềm hạnh phúc
Vẫn ngọt ngào mãi mãi đọng bờ môi…
Có thể một ngày…
Có thể…
Thế không em..
VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH XA
Yêu xa xôi nhớ nhung là vậy
Chẳng được gần mong hãy hiểu nhau
Đừng hờn ghen để nước mắt trào
Không bên cạnh thõa bao nhung nhớ
Người thương ơi nhiều đêm trăn trở
Mơ vòng tay ấm áp vỗ về
Nụ hôn nồng khao khát đam mê
Đêm cháy bỏng cận kề môi mắt
Biết yêu xa nhớ nhung quay quắt
Nhưng cũng đành nén chặt nhớ thương
Giữ trong lòng hình bóng vấn vương
Đêm mộng mị canh trường thao thức
Muốn gần bên trao người hạnh phúc
Nhưng địa hình ngăn cách xa xôi
Đành nhủ lòng chờ đợi mà thôi
Yêu xa cách cả trời mong nhớ.
BÀI THƠ TÌNH CUỐI – HỒNG DƯƠNG
Anh sẽ viết bài thơ tình cuối
Khi nỗi buồn giận dỗi trái tim
Trái tim ngậm đắng im lìm
Yêu thương tan vỡ cố dìm xót xa
Em xa lạ sao mà da diết
Tự lúc nào giết chết tai ương
Để buồn để nhớ vấn vương
Để đường tình khóc để sương giăng mờ
Anh câm nín sững sờ chua chát,
Lặng im buồn tan nát bờ yêu
Hồn thơ vỡ nát bóng chiều
Yêu thương rơi rụng bao nhiêu hỡi lòng
Bài thơ cuối mênh mông gió thổi
Bay mù khơi trôi nõi bến bờ
Nhớ nhung thất lạc bơ vơ
Bến tình cô quạnh bến chờ ngẫn ngơ...
BỨC THƯ TÌNH ĐẦU TIÊN KHÔNG GỞI – TRÚC QUỲNH
Ngày xưa đó cánh thư đầu không gởi
Vẫn giữ hoài dù năm tháng lặng trôi
Màu mực hoen nét chữ phai nhạt rồi
Nhưng từng ý đã in sâu tâm khảm
Ngày xưa đó nói yêu cũng không dám
Để bây giờ mãi tiếp nhớ vu vơ
Trách bản thân...sao mình quá ngu khờ
Tình trôi đi.....có bao giờ trở laị ???
Bao năm rồi cứ tưởng tình quên lãng
Nhưng sao lòng vẫn cứ mãi u mê
Trong giấc mơ vẫn luôn thấy cận kề
Tay trong tay lưả tình dâng chất ngất
Người biết không một khối tình rất thật
Vì ngu khờ nên đã mãi ngủ say
Những buồn thương rong ruổi tháng ngày dài
Trí mệt mỏi...nhưng tâm hoaì vương vấn....
VẪN KHÔNG QUÊN ĐƯỢC
Biết rằng không thể nhớ mong
Yêu thương chỉ bận thêm lòng mà thôi
Mà sao ánh mắt nụ cười
Vẫn không quên được hỡi người tôi yêu
Mà sao sớm sớm chiều chiều
Lòng tôi vẫn nhớ mong nhiều đến ai
Mà sao những giấc chiêm bao
Hình ai vẫn cứ đi vào giấc mơ
Người vào cả những vần thơ
Trời ơi biết đến bao giờ cho quên
Giá mà những phút đầu tiên
Gặp nhau đừng hỏi đừng quen đừng gần
Như người xa lạ đừng thân
Hoặc dù chỉ gặp một lần rồi xa
Như làn hương thoảng bay qua
Thì đâu đến nỗi lòng ta nhớ hoài
LẦN CUỐI NHÌN NHAU
Lần cuối ấy nhìn nhau không chớp mắt
Những giận hờn vẫn còn mãi trong tim
Em về đây tìm lại những thâm tình
Nhưng tự ái làm ta càng xa mãi
Nhìn ai oán, nhìn giận hờn anh mãi
Anh nào hay lần ấy cũng sau cùng
Sao không thử giữ em: Hãy ở lại
Em đi rồi mới nói được chi đâu
Bao năm rồi xa cách gặp lại nhau
Chỉ cười xã giao rồi vờ như xa lạ
Không hỏi han, không ân cần đon đả
Bao giận hờn càng chất lại nhiều hơn
Em ra đi anh gọi điện hỏi thăm
Và trách rằng ra đi không từ biệt
Để làm chi khi lòng không vương vấn
Cứ lặng thinh còn giữ lại thâm giao
Trên đây là những bài thơ tình hay nhất mà bài viết đã tổng hợp và chia sẻ đến các bạn. Hi vọng các bạn sẽ yêu thích những áng thơ mà bài viết đã chia sẻ và có những phút giây đắm chìm trong cảm xúc của những vần thơ.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!
Viết bình luận